+Aa-
    Zalo

    Bị quả báo vì giật người yêu của bạn

    • DSPL
    ĐS&PL Sau này cưới nhau rồi tôi mới thấm thía câu tục ngữ: “Tốt mã, rã đám”. Trông bề ngoài Trung như thế, tôi đâu ngờ anh lại chẳng phải đàn ông?
    Sau này cướ? nhau rồ? t&oc?rc;? mớ? thấm th&?acute;a c&ac?rc;u tục ngữ: “Tốt m&at?lde;, r&at?lde; đám”. Tr&oc?rc;ng bề ngoà? Trung như thế, t&oc?rc;? đ&ac?rc;u ngờ anh lạ? chẳng phả? đàn &oc?rc;ng?

    T&oc?rc;? g?ật ngườ? y&ec?rc;u của bạn. Mọ? ngườ? đều nó? như vậy. Nhưng t&oc?rc;? nghĩ khác. Trong t&?grave;nh y&ec?rc;u cũng như mọ? thứ trong cuộc sống này, cá? mà ta muốn có được th&?grave; đều phả? đấu tranh, g?ành g?ật. Kh&oc?rc;ng tự nh?&ec?rc;n mà a? cho ta đ?ều g&?grave;.

    Ngày Lan g?ớ? th?ệu Trung vớ? t&oc?rc;?, nh&?grave;n vẻ hớn hở của c&oc?rc; nàng, t&oc?rc;? bỗng thấy khó chịu. Sao &oc?rc;ng trờ? bất c&oc?rc;ng vậy? Ngườ? th&?grave; có đủ thứ, kẻ la? chẳng có g&?grave;? Lan vừa là con nhà g?àu, vừa đẹp, lạ? học g?ỏ?. G?ờ đ&ac?rc;y Lan lạ? vớ được anh chàng đẹp tra?, cao ráo, ăn nó? duy&ec?rc;n dáng lịch sự.

    T&oc?rc;? ngoà? mặt chúc mừng bạn nhưng ruột gan lạ? héo hắt. Và t&oc?rc;? quyết t&ac?rc;m bằng mọ? g?á phả? có ngườ? đàn &oc?rc;ng này. T&oc?rc;? x?n số đ?ện thoạ?, l?&ec?rc;n hệ kh? th&?grave; nhờ Trung g?ả? dùm bà? toán, lúc lạ? hỏ? cách xử lý quan hệ g?ữa các đồng ngh?ệp trong trường. Hoặc có kh? chỉ là để hỏ? “anh khỏe kh&oc?rc;ng?”, “chúc anh ngủ ngon”... Rồ? t&oc?rc;? nó? gần nó? xa là g?ờ đ&ac?rc;y anh trở n&ec?rc;n rất đặc b?ệt vớ? t&oc?rc;?, rằng t&oc?rc;? lu&oc?rc;n nhớ anh mà kh&oc?rc;ng thể nào k?ểm soát nổ?. Mớ? đầu Trung còn ?m lặng, sau đó anh trả lờ?, dù chỉ là nhưng c&ac?rc;u vu vơ nhưng t&oc?rc;? thấy “cá đ&at?lde; cắn c&ac?rc;u”.

    Ch&?acute;nh lúc ấy, trường có suất đ? đào tạo ở nước ngoà? 6 tháng, Lan được cử đ?. T&oc?rc;? càng tức tố?: Tạ? sao cá? g&?grave; hay, cá? g&?grave; tốt cũng vào tay c&oc?rc; ta mà kh&oc?rc;ng đến lượt m&?grave;nh? T&oc?rc;? và Lan học cùng lớp, cùng được g?ữ lạ? trường, tạ? sao b&ac?rc;y g?ờ c&oc?rc; ta là trưởng bộ m&oc?rc;n, còn t&oc?rc;? vẫn là g?ảng v?&ec?rc;n quèn? Tạ? sao c&oc?rc; ta được đ? đào tạo ở nước ngoà? trong kh? t&oc?rc;? chỉ kém c&oc?rc; ta một chút về đ?ểm ngoạ? ngữ nhưng các m&oc?rc;n khác có kh? t&oc?rc;? hơn hẳn? Suy đ? t&?acute;nh lạ?, t&oc?rc;? quyết t&ac?rc;m sẽ lấy lạ? những g&?grave; thuộc về m&?grave;nh.

    Hóa ra mọ? chuyện đơn g?ản hơn t&oc?rc;? nghĩ. T&oc?rc;? chỉ cần một lần cho Trung uống say, ngồ? kh&oc?rc;ng vững phả? tựa vào ngườ? t&oc?rc;?. Thằng bé phục vụ trong quán được t&oc?rc;? cho 100 ngàn đồng để chụp lạ? những tấm h&?grave;nh mà t&oc?rc;? nó? vớ? nó kh? nhờ chụp là “để cho kh? nào chú tỉnh rượu sẽ thấy mắc cỡ mà bỏ nhậu lu&oc?rc;n”. T&oc?rc;? tạo một địa chỉ ma?l khác để gở? những tấm ảnh ấy cho Lan. Bất ch?ến tự nh?&ec?rc;n thành. Kh&oc?rc;ng bao l&ac?rc;u sau Lan chủ động ch?a tay, kh&oc?rc;ng cho Trung cơ hộ? nào để g?ả? th&?acute;ch.

    Ngày Lan trở về, bạn chỉ nó? vớ? t&oc?rc;? một c&ac?rc;u: “Từ nay chúng ta kh&oc?rc;ng còn là bạn của nhau nữa”. T&oc?rc;? cũng đ&ac?rc;u cần? Vậy là chúng t&oc?rc;? tuy vẫn dạy cùng trường, ra v&oc?rc; đụng mặt nhưng kh&oc?rc;ng bao g?ờ chào hỏ? nhau. 2 năm sau th&?grave; chúng t&oc?rc;? cướ?. T&oc?rc;? mờ? Lan, cứ tưởng c&oc?rc; ta kh&oc?rc;ng dự nhưng rồ? vẫn thấy có mặt trong đám cướ?. Trung có vẻ lúng túng, còn t&oc?rc;? th&?grave; thấy m&at?lde;n nguyện v&oc?rc; cùng. T&oc?rc;? nhớ h&oc?rc;m đó kh? đến bàn t?ệc có Lan ngồ?, Trung đ&at?lde; đặt tay l&ec?rc;n va? c&oc?rc; ta, g?ọng nhẹ nhàng: “Anh x?n lỗ?. Mong là sẽ có một ngườ? tốt hơn anh đền bù cho em”. T&oc?rc;? t&?acute;m ruột nhưng vẫn g?ả bộ tươ? cườ?.


                                                             Phả? chăng t&oc?rc;? đang bị quả báo về v?ệc làm của m&?grave;nh

    Đ&ec?rc;m đó Trung ngủ như chết n&ec?rc;n chẳng có động phòng. T&oc?rc;? nghĩ có lẽ do anh mệt và say. Đ&ec?rc;m thứ ha? t&?grave;nh h&?grave;nh cũng kh&oc?rc;ng khá hơn: Chúng t&oc?rc;? gần nhau chưa đầy 5 phút Trung đ&at?lde; ng&at?lde; ngựa. Lúc đó t&oc?rc;? vẫn còn nghĩ có lẽ do quá hồ? hộp n&ec?rc;n anh kh&oc?rc;ng làm được. Những đ&ec?rc;m t?ếp theo t&?grave;nh h&?grave;nh có khá hơn một chút nhưng t&oc?rc;? vẫn kh&oc?rc;ng thỏa m&at?lde;n. Kh? chưa cướ?, t&oc?rc;? tự hào bao nh?&ec?rc;u về v?ệc Trung kh&oc?rc;ng dám vượt rào th&?grave; b&ac?rc;y g?ờ càng tuyệt vọng bấy nh?&ec?rc;u. Thế nhưng t&oc?rc;? kh&oc?rc;ng dám hé m&oc?rc;? vớ? a? đ?ều này. Chẳng lẽ t&oc?rc;? bị quả báo v&?grave; g?ật ngườ? y&ec?rc;u của bạn sao?

    Rồ? t&oc?rc;? có tha? và s?nh một đứa con gá?. Đến lúc đó t&?grave;nh t&?grave;nh h&?grave;nh càng tệ hạ?. Trước đ&ac?rc;y n?ềm đam m&ec?rc; lớn nhất của Trung là làm đường, x&ac?rc;y cầu th&?grave; b&ac?rc;y g?ờ &oc?rc;ng t?ến sĩ cầu đường của t&oc?rc;? lạ? có th&ec?rc;m n?ềm đam m&ec?rc; là đứa con gá? nhỏ. Trong mắt anh dường như chỉ có con và c&oc?rc;ng v?ệc chứ kh&oc?rc;ng còn đ?ều g&?grave; khác. Chuyện vợ chồng đ&at?lde; nhạt g?ờ lạ? càng nhạt nhẽo hơn dù t&oc?rc;? lu&oc?rc;n chủ động khơ? gợ?. “Anh bất lực rồ? hả?”. Có h&oc?rc;m kh&oc?rc;ng chịu nổ?, t&oc?rc;? hét l&ec?rc;n. Anh làm th?nh. T&oc?rc;? lạ? dỗ ngọt, lạ? nấu nướng cho anh bao nh?&ec?rc;u thứ bổ béo; thế nhưng anh vẫn chỉ là một chú gà trống, vừa leo l&ec?rc;n đ&at?lde; nhảy xuống rồ? nằm quay lưng lạ? và ngủ.

    T&oc?rc;? đ&at?lde; cố chịu đựng. 6 năm qua, chẳng a? b?ết t&oc?rc;? đ&at?lde; phả? tự m&?grave;nh g?ả? quyết những cơn thèm khát rất b&?grave;nh thường và ch&?acute;nh đáng của một ngườ? phụ nữ. Nhưng t&oc?rc;? kh&oc?rc;ng thể m&at?lde;? tự lừa dố? m&?grave;nh như vậy. T&oc?rc;? đ&at?lde; có một ngườ? khác có thể đưa t&oc?rc;? đến tận cùng của hạnh phúc á? &ac?rc;n. Đó là một chàng tra? chẳng đẹp, chẳng cao ráo, chẳng có học thức cao. Nhưng anh ta b?ết làm cho t&oc?rc;? sung sướng. Đ?ều duy nhất kh?ến t&oc?rc;? bận t&ac?rc;m b&ac?rc;y g?ờ là ngườ? ấy quá trẻ so vớ? t&oc?rc;?. Cũng đơn g?ản v&?grave; anh là học trò do t&oc?rc;? hướng dẫn làm luận văn tốt ngh?ệp. Dù vậy, cá? khoảng cách 12 tuổ? kh&oc?rc;ng ngăn cản chúng t&oc?rc;? đến vớ? nhau và làm cho nhau hạnh phúc.

    Thế nhưng kh? t&oc?rc;? đặt vấn đề ly h&oc?rc;n th&?grave; Trung lạ? kh&oc?rc;ng đồng t&?grave;nh: “Anh có thể g?ả? thoát cho em nhưng để em tự do đến vớ? thằng nh&at?lde;? con ấy th&?grave; kh&oc?rc;ng thể”. Lý do anh đưa ra là con gá? t&oc?rc;? sau này sẽ nh&?grave;n mẹ nó như thế nào? Nó có thể ngẩng đầu mà sống vớ? một ngườ? mẹ như t&oc?rc;??

    Chuyện đó th&?grave; có g&?grave; khó g?ả? quyết đ&ac?rc;u? “Nó ở vớ? anh là xong chứ g&?grave;!”- t&oc?rc;? đ&at?lde; nó? vớ? Trung như vậy. T&oc?rc;? cũng đ&at?lde; nó? vớ? ngườ? y&ec?rc;u bé bỏng của t&oc?rc;? như vậy. Thế nhưng kh? ch&?acute;nh con gá? t&oc?rc;? hỏ? “mẹ kh&oc?rc;ng thương con nữa sao?” th&?grave; lòng t&oc?rc;? mềm lạ?. T&oc?rc;? phả? làm sao để có thể đ? t&?grave;m hạnh phúc mà kh&oc?rc;ng làm tổn thương con gá? của m&?grave;nh?
                                                                                                                                                                                                                                                                                              Theo Eva
    Link bài gốcLấy link
    https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/dspl/bi-qua-bao-vi-giat-nguoi-yeu-cua-ban-a905.html
    Zalo

    Cảm ơn bạn đã quan tâm đến nội dung trên.

    Hãy tặng sao để tiếp thêm động lực cho tác giả có những bài viết hay hơn nữa.

    Đã tặng:
    Tặng quà tác giả
    BÌNH LUẬN
    Bình luận sẽ được xét duyệt trước khi đăng. Xin vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.
    Tin liên quan