Người ngủ ngon giấc và đã thức tỉnh cả dân tộc Việt Nam


Thứ 3, 29/10/2013 | 12:24


Cùng sự kiện

Tác phẩm tham dự Cuộc thi viết về Đại tướng Võ Nguyên Giáp MS145: "Người ngủ ngon giấc và đã thức tỉnh cả dân tộc Việt Nam" của tác giả Lê Hồng Khánh (Trường THPT Ba Vì – Ba Vì – Hà Nội).

Tác phẩm tham dự Cuộc th? v?ết về Đạ? tướng Võ Nguyên G?áp MS145: "Ngườ? ngủ ngon g?ấc và đã thức tỉnh cả dân tộc V?ệt Nam" của tác g?ả Lê Hồng Khánh (Trường THPT Ba Vì - Hà Nộ?).


NGƯỜI NGỦ NGON GIẤC

VÀ ĐÃ THỨC TỈNH CẢ DÂN TỘC VIỆT NAM!

 

Một vị tướng, một con ngườ?!

Tô? vẫn nó? về Đạ? tướng Võ Nguyên G?áp như vậy bở? những lờ? tô vẽ, hoa mỹ đều quá thừa và bỗng thành vô nghĩa - bở? chẳng có một từ ngữ nào có thể nó? hết, chẳng một sự ca ngợ? nào còn cần kh? nó? về Ngườ?!

Vâng, tô? v?ết hoa chữ “Ngườ?”, chỉ một chữ ấy thô? kh? nó? về Đạ? tướng, bở? đơn g?ản, Ngườ? là một vị tướng th?ên tà? và Ngườ? cũng là một con ngườ? đúng nghĩa. Thánh thần đâu phả? là ngườ? nên khó nó? chuyện “nhân tâm”, nhưng Ngườ? không chỉ có nhân tâm vĩ đạ? mà còn thu phục được tr?ệu tr?ệu nhân tâm trên toàn thế g?ớ? này!

Không cần kể đến những ch?ến thắng mà Ngườ? là “ngườ? anh cả” đã lãnh đạo Quân độ? nhân dân V?ệt Nam g?ành được bở? cả thế g?ớ? đã ngh?êng mình mà gọ? đó là những kì tích. Chẳng cần nhắc lạ? những trăn trở, lo âu của Ngườ? cho đất nước bở? cả dân tộc đã thấu h?ểu tấm lòng ấy qua chặng dà? “hành nhẫn” suốt bấy nh?êu năm! Không chỉ dân tộc V?ệt Nam mà cả thế g?ớ? vẫn luôn hướng về Ngườ? vớ? lòng tôn kính. Nhưng Ngườ? đã ra đ?…

Sáng ngày 5 tháng 10 (kh? đã xác thực chính xác thông t?n Ngườ? mất), nước mắt tô? đã không cầm nổ? ngay kh? trước các con nhỏ của mình. Đó là lần thứ ha? trong đờ? tô? không cầm nổ? nước mắt, không dừng khóc được (lần trước là kh? cha tô? qua đờ?) trước mặt ngườ? khác. Nhưng x?n lỗ? vong l?nh cha, tô? đã khóc và khóc nh?ều hơn rất nh?ều lần cha mất! Thật thế, bở? cha tô? ra đ? thì g?a đình mất một ngườ? thân yêu, g?a đình mất đ? một chỗ dựa t?nh thần… còn Ngườ? ra đ? thì cả dân tộc này chịu sự th?ệt thò? ấy!

Ch?ều ngày 7 tháng 10, không được theo đoàn ngườ?, nắm tay nhau để hòa chung một n?ềm thành kính, một nỗ? t?ếc thương vô hạn… đến ngô? nhà số 30 Hoàng D?ệu v?ếng Ngườ? nhưng nước mắt tô? vẫn chảy cùng các cụ cựu ch?ến b?nh, các bà mế… và tr?ệu tr?ệu ngườ? dân trên mọ? m?ền Tổ Quốc. Và những ngày sau đó, tô? cũng không được đến như nh?ều ngườ? cũng không làm được cá? tâm nguyện ấy... Nhưng tô? khóc vẫn khóc và xung quanh tô?, các bạn bè đồng ngh?ệp, và bất cứ a? trên đường đ? ồn ào, hay nơ? chợ búa nào nh?ệt, cả nơ? nú? rừng, thôn quê vắng vẻ… cũng đều khóc, đều… chực khóc bất cứ lúc nào.

Một vùng quê nghèo đó?, một đứa trẻ học cấp ha?, đ? học về, rơm rớm nó? vớ? ngườ? bà đã g?à, đã còng gập, đã từ lâu lọm khọm xó bếp: “Bà ơ?! Đạ? tướng Võ Nguyên G?áp qua đờ? rồ? bà ạ!”. Và nó òa khóc. Và ngườ? bà g?à nua quệt nước mắt không chảy thành g?òng, thành g?ọt được nữa mà chảy tràn vào những vết nhăn nheo, nó? trong nghẹn ngào: “Bà b?ết rồ? cháu ạ! Đạ? tướng ra đ? rồ?!”. Và đứa cháu ôm lấy va? bà, ha? bà cháu cùng đứng khóc g?ữa sân nhà, g?ữa trờ? mưa lâm thâm…

Chưa bao g?ờ tô? được thấy cả dân tộc V?ệt Nam có một sự hòa hợp, hòa nhịp những con t?m, những tình cảm chân thành mà sâu sắc đến vậy!

Không một “khẩu h?ệu”, không một “lễ phát động”, không một “lờ? kêu gọ?”… không gì cả! Không a? bảo a?, không a? nhắc nhở, không a? thưởng phạt, không a? rủ rê lô? kéo… không gì cả! Chỉ có những con t?m đang dâng đầy tình cảm trân trọng, kính nể và b?ết ơn sâu sắc, chỉ có những tấm lòng thành kính, tôn ngh?êm… để tất cả hòa cùng vào nhau trong n?ềm t?ếc thương vô hạn, cùng hướng về Ngườ?.

Từ sáng ngày 13 tháng 10, suốt hơn 40km đường mà l?nh cữu Ngườ? đ? qua để ra sân bay Nộ? Bà? trở về quê nhà đã có lớp lớp ngườ? dân đủ mọ? thế hệ, mọ? tầng lớp đưa t?ễn. Họ nắm tay nhau, họ dâng lên những bông hoa tươ?, họ dâng lên Ngườ? tình cảm th?ết tha nhất, lòng rưng rưng…

Ngườ? dân Quảng Bình, cả b?ển ngườ? xếp hàng chờ đợ?, chào đón Ngườ? trong n?ềm t?ếc thương…

Và khắp nơ? trên mọ? m?ền đất nước, mỗ? ngườ? đã tự gà? lên t?m mình một tấm băng đen để tang Ngườ?.

Ngườ? đã an nghỉ.

Và kh? nước mắt còn mặn mô?, kh? cố kìm t?ếc nấc nghẹn ngào, tô? bỗng mỉm cườ? bở? t?n rằng: Ngườ? cũng cườ? kh? được thấy những gì đang d?ễn ra trên khắp đất nước những ngày này. Thật thế, bở? cả cuộc đờ? Ngườ? đã h? s?nh cho đất nước, cho dân tộc và nhân dân; khát vọng cả cuộc đờ? của Ngườ? là đất nước bình yên, g?àu mạnh, nhân dân hạnh phúc, ấm no… và trước kh? có được những thứ đó thì toàn dân tộc phả? b?ết đoàn kết, gắn bó và yêu thương nhau!

Ngườ? ra đ?, mang đến nỗ? t?ếc thương vô hạn nhưng để rất nh?ều ngườ? trên đất nước này mừng rằng: Mình vẫn chưa hoàn toàn thành những kẻ “vô cảm”, thờ ơ trước lịch sử hay quá khứ như ngườ? đờ? thường quy kết; dẫu có lúc “bộ? nghĩa” nhưng chưa hoàn toàn đã “vong ân”. Một cụ g?à “gần đất xa trờ?” hay một em bé mớ? ba bốn tuổ?, một anh công nhân ngườ? đầy dầu mỡ máy hay một chị nông dân chân lấm tay bùn, một anh trí thức kh?nh khỉnh nhìn đờ? hay một nhà doanh ngh?ệp chỉ b?ết đến t?ền… đều b?ết trân trọng những gì mà Ngườ? đã làm, đã mang lạ? cho đất nước này. Và họ cùng nhau t?ễn b?ệt Ngườ?.

Ngườ? ra đ?, cuộc đờ? và sự ngh?ệp của Ngườ? đã cho tất cả mọ? ngườ? h?ểu rằng, trên thế g?ớ? này chỉ có một thứ kẻ thù duy nhất, đó là lòng ích kỉ, đố kị và những tham vọng, mưu đồ đen tố? – bở? ngay cả những ngườ? bị thất bạ? “thảm hạ? và nhục nhã” dướ? tay Ngườ?, những ngườ? vẫn bị gọ? là xâm lược, là kẻ thù… vẫn ngh?êng mình để nó? về Ngườ? vớ? lòng ngưỡng mộ và kính nể. Họ ca ngợ? Ngườ? như một anh hùng k?ệt xuất của thờ? đạ?. Đó là n?ềm tự hào của r?êng Ngườ? và cũng là n?ềm tự hào Ngườ? mang đến cho một dân tộc đã có những anh hùng k?ệt h?ệt như Ngô Quyền, Trần Hưng Đạo, Quang Trung! Đ?ều đó cũng có nghĩa rằng, Ngườ? là anh hùng không phả? chỉ của một đất nước, một dân tộc mà là anh hùng của cả nhân loạ? t?ến bộ trên toàn thế g?ớ? này.

Ngườ? ra đ?, con ngườ? và nhân cách của Ngườ? đã là bà? học lớn lao và ý nghĩa cho muôn đờ? sau về đức h? s?nh, tình yêu thương và lòng vị tha. Một nhân cách lớn, một con ngườ? vĩ đạ? để lớp lớp thế hệ ngườ? V?ệt Nam ngưỡng vọng!

Ngườ? ra đ?, mảnh đất th?êng đón Ngườ? trở về an nghỉ. Ngườ? ngủ ngon g?ấc và đã thức tỉnh cả dân tộc V?ệt Nam!


Tác g?ả: Lê Hồng Khánh 

(Trường THPT Ba Vì - Hà Nộ?)

Link nguồn: https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/dspl/nguoi-ngu-ngon-giac-va-da-thuc-tinh-ca-dan-toc-viet-nam-a7052.html

  • Tấm lòng người nhạc sỹ đất Tây Đô hướng về Đại tướng Võ Nguyên Giáp

    Tấm lòng người nhạc sỹ đất Tây Đô hướng về Đại tướng Võ Nguyên Giáp

    Tác phẩm dự thi Cuộc thi viết về Đại tướng Võ Nguyên Giáp MS055: "Tấm lòng người nhạc sỹ đất Tây Đô hướng về Đại tướng Võ Nguyên Giáp" của tác giả Trương Thanh Liêm (Liên hiệp các hội văn học nghệ thuật TP. Cần Thơ).
  • Tướng của dân

    Tướng của dân

    Tác phẩm dự thi Cuộc thi viết về Đại tướng Võ Nguyên Giáp MS057: "Tướng của dân" của tác giả Phạm Tùng Giao (Dĩ An, Bình Dương).
  • Danh văn, danh võ song toàn

    Danh văn, danh võ song toàn

    Tác phẩm dự thi Cuộc thi viết về đại tướng Võ Nguyên Giáp MS056: "Danh văn, danh võ song toàn" của tác giả Vũ Thị Duyên (Trường Tiểu học Thụy Quỳnh, Thái Thụy, Thái Bình).
  • Cây rón rén Mường Phăng

    Cây rón rén Mường Phăng

    Tác phẩm dự thi Cuộc thi viết về Đại tướng Võ Nguyên Giáp MS058: "Cây rón rén Mường Phăng" của tác giả Nguyễn Thu Hằng (Cẩm Giàng, Hải Dương).