Nhớ mãi ký ức tuổi học trò


Thứ 6, 19/06/2020 | 07:00


Lật từng trang lưu bút, những dòng chữ thân thương, những cảm xúc nghẹn ngào của buổi học cuối cùng, những giọt nước mắt lăn dài trên má...

Lật từng trang lưu bút, những dòng chữ thân thương, những cảm xúc nghẹn ngào của buổi học cuối cùng, những giọt nước mắt lăn dài trên má, viết cho nhau, xin lỗi nhau, chúc cho nhau vào được những ngôi trường đại học như mơ ước. Mới đây thôi mà đã 20 năm rồi nhỉ, bao ký ức ùa về ngỡ như chỉ mới hôm qua...

Thầy cô ơi chúng con đã trở về, bạn bè ơi chúng ta cùng ngồi lại, kể cho nhau nghe sau những tháng ngày xa cách.

Những bài văn chan chứa ân tình bao triết lý nhân sinh về tình yêu lứa đôi, tình người và lòng bao dung, trắc ẩn. Những giờ ngoại ngữ sôi nổi, đam mê và những tranh luận nảy lửa trong giờ Triết học.

Giờ học Toán im ắng, lũ học trò ngô nghê, hỏi đâu quên đó, thầy cô đôi lúc phát cáu. Hẳn thầy cô đã phải nhẫn nhịn bao dung rất nhiều với lũ học trò “mặt sáng, khôi ngô nhưng học kém”.

Cành phượng vỹ mang bao ký ức tuổi thơ- Ảnh minh họa

Con nhớ ánh mắt bao dung của thầy, nhớ dòng lưu bút thầy dặn dò, động viên khích lệ, niềm tin đó đã biến thành sức mạnh vô hình, thành động lực để chúng con tự tin sải cánh muôn phương.

Hôm nay con trở về, mái tóc thầy bạc trắng, vẫn giọng nói trầm ấm thân thương ấy, cái xoa đầu bao nhiêu năm con không thể quên, nước mắt chực trào, con và các bạn đã về đây, sẽ yên lặng trật tự nghe thầy nói- không nghịch ngợm ồn ào đâu ạ. Thầy nắm tay từng đứa, vui vậy mà ai cũng rưng rưng....

Bạn bè ơi chúng ta lại gặp nhau, những ngây ngô trong trẻo tuổi học trò ...

Gốc xà cừ xù xì già nua hơn 60 năm tuổi-đã đứng yên ở đó từ ngày đầu thành lập trường, những cành phượng vỹ rực đỏ, những tán lá bàng mướt xanh, ao sen cạnh lớp Văn mà các anh chàng lớp Toán vì "anh hùng cứu mỹ nhân" mà nhận tội bẻ sen…

Khi đang tíu tít thì bị bác bảo vệ trường phạt véo tai, mách thầy chủ nhiệm. Nhớ vô cùng những bồn hoa mười giờ nhỏ li ti cứ khoảng 9-11h là các em ấy rực hồng và tím biếc, nhớ hàng bằng lăng đẹp âm thầm, nhuộm tím cả một vùng trời, nhuộm tím cả những ước mơ, nhớ những khóm hoa trinh nữ- bởi bản tính thẹn thùng hay xấu hổ mà cứ khép/ mở như một trò ảo thuật, để những giờ ra chơi lại ùa ra, tranh nhau chạm vào cho lá khép.

Có một thời như thế đã qua đi, dẫu có muốn cũng không thể nào trở lại. Có ai đó đã nói rằng kỷ niệm học trò luôn là những ký ức trong trẻo, đẹp nhất của một đời người. Ở độ tuổi 16,17, 18 ấy tuổi của sự vô tư, mơ mộng nhất, của những khát vọng và hoài bão ….

Ta trở về sau những tháng năm, ngỡ đã xa, đã quên mà chưa từng phai nhạt, chợt nhật ra ký ức chính là một ngôi nhà để ta trở về, tìm lại những dấu yêu...

Trà Anh

Link nguồn: https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/dspl/nho-mai-ky-uc-tuoi-hoc-tro-a327782.html