+Aa-
    Zalo

    Tôi có nên quay lại với chồng cũ khi đang bệnh tật?

    • DSPL

    (ĐS&PL) - (ĐSPL) – Trong căn nhà chật chội chưa tới 10m2, bỗng thiếu vắng hình bóng người đàn ông. Một mình vất vả nuôi con, tôi mới thấm thía được sự vất vả.

    (ĐSPL) – Trong căn nhà chật chội chưa tới 10m2, bỗng thiếu vắng hình bóng người đàn ông. Một mình  vất vả nuôi con, tôi mới thấm thía được sự vất vả.

    Ngày chồng rời khỏi căn nhà, lúc đó vì tự ái tôi đã không níu kéo anh lại. Giá như tôi có thể sống khác hơn, giá như tôi có cơ hội khác tôi sẽ không "ương bướng như vậy". Chỉ khi anh đi rồi tôi mới ngỡ rằng mình đã mất đi điều quý giá nhất. Hôn nhân là vậy, khi cả hai người cùng nóng phải có một người nhu mì, nhẫn nhịn...

    Tôi và anh từng có thời gian yêu nhau mặn nồng. Khi đó, mọi thứ đẹp như trong câu chuyện cổ tích, người đàn ông đó là mẫu hình lý tưởng mà tôi ao ước. Nhưng rồi thời gian qua đi, khi bước vào cuộc hôn nhân thật sự với bao khó khăn toan tính, chúng tôi bắt đầu nảy những cãi vã bất đồng về quan điểm sống. Anh không những không nhường nhịn và còn cố tình tạo ra những xung đột trong gia đình. Đỉnh điểm của mâu thuẫn khiến hai chúng tôi lâm vào bế tắc và quyết định ly hôn.

    Trong căn nhà chật chội chưa tới 10m2, bỗng thiếu vắng hình bóng người đàn ông. Một mình vất vả nuôi con, tôi mới thấm thía được sự vất vả. Tôi chỉ ước giá như ngày đó tôi có thể nín nhịn hơn, giá như tôi đủ sáng suốt, đủ vị tha để cứu vãn cuộc hôn nhân ấy biết đâu sẽ tốt hơn. Nhưng mẹ tôi lại nói, khi người đàn ông muốn rời bỏ chúng ta, họ sẽ không cho ta thêm một cơ hội nào nữa.

    Chồng cũ

    Tôi không kêu ca cũng không trách ông trời mà chỉ tự trách bản thân sinh ra vốn đã yếu ớt (Ảnh minh họa).

    Dù lòng rất đau đớn, nhưng với tôi điều quan trọng nhất hiện tại là chăm lo cho đứa con đang tuổi ăn tuổi lớn, nhưng với sức yếu ớt như tôi, cùng với xuất phát điểm không mấy gì khá khẩm. Mẹ con tôi ngày càng lâm vào cảnh éo le, bi đát.

    Mọi người ạ! Tôi không kêu ca cũng không trách ông trời mà chỉ tự trách bản thân sinh ra vốn đã yếu ớt, mang trong mình đủ căn bệnh như phổi, gan và giờ là bệnh thận đang hành hạ tôi mỗi ngày. Nhiều lúc tôi muốn cố, nhưng tôi không thể gượng dậy nổi, bởi sức khỏe của tôi ngày càng yếu đi.

    Bao đêm tôi tự trách mình, người mẹ như tôi thật đáng trách khi không cho con mình một cuộc sống đầy đủ. Tôi cũng không thể cho con tôi một chỗ ngủ an toàn hơn khi mỗi đêm trở trời mưa rơi ướt giường nằm. Còn con trai tôi, nó càng lớn càng thấu hiểu, thương mẹ hơn.

    Khi nó cứng cáp tôi cho con ra Hà Nội làm thuê. Tiền kiếm được bao nhiêu, con gửi về cho tôi thuốc thang hàng tháng hết. Nghĩ tới cảnh con vất vả mà tôi ứa nước mắt. Người mẹ như tôi thật đáng trách, tôi sinh con ra nhưng chưa bao giờ lo cho nó được một ngày no đủ. Đôi khi tôi ước, giá như mình chết đi cho con đỡ khổ. Nhưng nghĩ lại, nếu tôi chết đi nó một thân một mình tôi sao đành lòng.

    Tôi gạt qua nỗi đau bệnh tật ấy để cố gắng từng ngày. Để không phụ thuộc vào con tôi cũng kiếm việc làm thêm, nhưng dạo gần đây sức khỏe của tôi giảm sút hẳn. Từ ngày chia tay chồng, tôi luôn sống trong sự day dứt ân hận. Cũng có đôi người đàn ông ngỏ lời, nhưng tôi chưa sẵn sàng cho việc đi bước nữa.

    Mới hôm qua, chồng cũ gọi điện cho tôi hỏi thăm tình hình con trai thế nào. Anh cũng nói hiện anh đang sống một mình. Khi anh nói với tôi, 5 năm qua nếu tôi đã thấu hiểu, tôi vẫn còn yêu anh thì cả hai làm lại từ đầu. Tôi mừng lắm, tôi vẫn yêu anh, nhưng nghĩ tới cảnh anh gặp lại thấy tôi bệnh tật thế này liệu anh sẽ nghĩ thế nào? Giờ tôi khó xử quá mọi người ơi?

     

    Link bài gốcLấy link
    https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/dspl/toi-co-nen-quay-lai-voi-chong-cu-khi-dang-benh-tat-a71397.html
    Zalo

    Cảm ơn bạn đã quan tâm đến nội dung trên.

    Hãy tặng sao để tiếp thêm động lực cho tác giả có những bài viết hay hơn nữa.

    Đã tặng:
    Tặng quà tác giả
    BÌNH LUẬN
    Bình luận sẽ được xét duyệt trước khi đăng. Xin vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.
    Tin liên quan