+Aa-
    Zalo

    Bị hắt hủi vì mang tội làm tan hoang nhà chồng

    • DSPL

    (ĐS&PL) - (ĐSPL) – Ngày lấy anh, chúng tôi chỉ dám làm 6 mâm cưới với sự chứng dám của mọi người trong cơ quan. Vốn dĩ vậy bởi tôi và anh kỵ tuổi, bị bố mẹ phản đối...

    (ĐSPL) – Ngày lấy anh, chúng tôi chỉ dám làm 6 mâm cưới với sự chứng dám của mọi người trong cơ quan. Vốn dĩ vậy bởi tôi và anh kỵ tuổi, bị bố mẹ phản đối và không một ai trong gia đình tới tham dự.

    Ngày tôi bước chân lên thành phố lập nghiệp, ba mẹ tôi đã dặn dò dù có khó khăn vất vả cũng phải cố gắng vươn lên bằng đôi bàn tay của mình, cảnh giác với mọi cạm bẫy và đặc biệt không nên yêu, lấy chồng thành phố để rồi phải quỵ lụy cả đời. Tôi thấm thía lời dạy đó và suốt 4 năm học đại học đến lúc ra trường, tôi không dám yêu một ai. 

    Rồi tôi được nhận vào một cơ quan nhà nước và quen anh. Những lần trò chuyện và bàn công việc khiến tình cảm nảy sinh, chúng tôi bắt đầu hẹn hò đi chơi. Trò chuyện biết anh là dân thành phố chính gốc, lại nhớ lời ba mẹ dặn nên tôi luôn cố tình lánh xa mỗi khi anh mời đi đâu đó.

    Nhưng anh đâu dừng lại, vẫn luôn cố đợi tôi về cùng mỗi lúc tan sở, cố chờ tôi dưới cổng nhà chỉ để gửi tặng một hồng nhỏ và món quà trong ngày sinh nhật… Tất cả mọi hành động của anh khiến tôi xuôi lòng dần. Tôi đã yêu anh lúc nào không biết. Sau 7 tháng anh miệt mài “trồng cây si” dưới cổng nhà, tôi đã chấp nhận tình cảm của anh mặc lời can ngăn trước đó của ba mẹ.

    Bị hắt hủi vì mang tội làm tan hoang nhà chồng
    Ảnh minh họa.

    Ngày đưa tôi về ra mắt, bố mẹ anh ngồi uống nước hỏi han đủ thứ, từ gốc gác, bố mẹ, anh chị em và cả… năm sinh, tháng đẻ. Tôi hồi hộp trả lời mọi câu hỏi của bố mẹ anh, thế nhưng nghe tôi bảo tuổi Thìn, bố anh bỗng nhiên cau mày không nói thêm gì. Mẹ anh khéo léo rót nước cười nói chuyện trò tiếp. Tôi thấy lo lắng trong lòng dù không biết rõ thực tình như thế nào. 

    Tiễn tôi ra cửa, mẹ anh bảo: “Hôm nào rỗi, bác cháu mình đi đâu đó gặp mặt nhé”. Tôi thấy ấm áp và yên tâm hơn. Rồi anh đưa tôi về, suốt chặng đường tôi không thể nói điều gì cùng anh. Lạ kỳ là anh cũng vậy. Anh im lặng cho đến khi dừng trước cổng nhà trọ rồi mỉm cười chào tôi về. Nỗi lo lắng càng thêm chất chứa.

    Hôm sau đi làm, sau giờ nghỉ trưa tôi kéo anh sang phòng căng-tin nói chuyện. Anh vẫn điềm đạm, im lặng không nói năng gì. Đến lúc không chịu được nữa, tôi nói lớn: “Hôm qua em về bố mẹ có bảo gì không? Tại sao anh lạ vậy? Anh phải cho em biết chứ?”

    Anh mỉm cười nói: “Không sao cả, mẹ khen em ngoan hiền. Em yên tâm”. Nhưng nhìn vào ánh mắt anh, tôi dự cảm điều chẳng lành.

    Cuối tuần đó, mẹ anh gọi điện hẹn gặp. Bà vẫn rất nhẹ nhàng chuyện trò hỏi han, đúng chất người con gái Hà thành chính gốc. Bà bảo: “Bố Linh hơi khó tính, đặc biệt là cực mê tín. Ông ấy không vừa lòng vì tuổi của cháu và Linh kỵ nhau. Tứ hành xung đó. Nhưng với bác chuyện đó không quan trọng, rồi bác sẽ về khuyên nhủ bác trai thêm”.

    Tôi buồn bã chào mẹ anh ra về. Thế mà trước đó tôi còn tự tin mình giỏi giang, xinh đẹp, tuy là gái tỉnh lẻ nhưng cũng con nhà gia giáo, bố mẹ làm công chức. Bị chạm vào lòng tự ái ghê gớm, tôi trút giận vào anh. Anh gọi điện tôi không nghe, đến cơ quan, tôi không nhìn mặt, anh tìm đến phòng trọ, tôi chỉ ngồi thinh mặc anh nói một mình. Anh uể oải, gầy đi trông thấy. 

    Cuối cùng, anh hẹn tôi ra quán nước để nói chuyện nghiêm túc. Anh thông báo cho tôi tin bất ngờ: “Anh cãi nhau với bố. Bố bảo nếu tiếp tục với em thì đừng về nhà nữa. Anh đã dọn đồ ra ngoài ở. Chúng mình cưới đi em”.

    Tôi quá bất ngờ với thông báo của anh. Nhưng nhìn ánh mắt anh, như vừa nài nỉ vừa nghiêm nghị, tôi cảm thấy yên lòng vô cùng. Rồi chúng tôi làm đám cưới. Ngày lấy anh, chúng tôi chỉ làm 6 mâm ở nhà khách cơ quan, khách mời cũng chỉ là bạn bè đồng nghiệp. Hai anh chị lớn tuổi, phụ trách đứng ra làm chủ hôn. Không bố mẹ, không anh em tới dự. Mặc dù vậy nhưng tôi cũng cảm thấy hạnh phúc vô cùng khi có anh bên cạnh.

    Rồi tôi mang thai và sinh một cậu nhóc đáng yêu. Bố anh vẫn cấm cửa chúng tôi. Từ ngày cưới, tôi không gặp lại ông và gia đình nhà chồng. Thấy vợ chồng mới cưới khó khăn, mẹ chồng tôi thương con, thương cháu thường bí mật gửi tiền hỗ trợ. Sau hai năm, chồng tôi được thăng chức, công việc vợ chồng xuôi chiều mát mái hơn, thu nhập cũng khấm khá dần.

    Tuy nhiên, cũng trong thời gian đó, bố chồng tôi bị tai biến mạch máu não rồi nằm một chỗ. Ông vẫn cấm cửa không cho vợ chồng tôi về thăm và còn đổ lỗi, tại chồng tôi lấy phải vợ kỵ tuổi nên ông mới bị như vậy. Nghe bà chị dâu lấy anh chồng cay nghiệt nói, tôi thấy đau lòng vô cùng. Nhìn ánh mắt, giọng nói của chị tôi biết chị đang hả hê lắm. Có lẽ nào chị sợ chúng tôi về cướp đất, cướp nhà?

    Biến cố gia đình nhà chồng tôi chưa dừng ở đó, 1 năm sau bố chồng tôi qua đời, mẹ chồng tôi vì quá đau buồn cũng ra đi theo ông 5 tháng sau đó. Anh chồng làm ăn thua lỗ, phải cầm cố sổ đỏ nhà để trả nợ ngân hàng. Bà chị dâu lại được cớ chì chiết đổ tội cho tôi.

    Thực sự tôi cũng không rõ, tôi có gây ra tội tình gì, tôi có cầm dao giết bố mẹ chồng tôi đâu, tôi có ăn cướp tiền nong của vợ chồng anh chị chồng đâu? Chẳng nhẽ, tôi mang vận đen đến cho cả gia đình nhà chồng ư?

    Tâm sự và chia sẻ của bạn đọc xin vui lòng gửi về địa chỉ email: [email protected]


    Link bài gốcLấy link
    https://doisongphapluat.nguoiduatin.vn/dspl/bi-hat-hui-vi-mang-toi-lam-tan-hoang-nha-chong-a30702.html
    Zalo

    Cảm ơn bạn đã quan tâm đến nội dung trên.

    Hãy tặng sao để tiếp thêm động lực cho tác giả có những bài viết hay hơn nữa.

    Đã tặng:
    Tặng quà tác giả
    BÌNH LUẬN
    Bình luận sẽ được xét duyệt trước khi đăng. Xin vui lòng gõ tiếng Việt có dấu.
    Tin liên quan